Thứ Hai, 27 tháng 2, 2017

Truyện tình cảm hay

Vừa kết hôn được có hơn 5 tháng trời thì Hà đã khoe mang bầu, khỏi phải nói Hùng hậm hực như thế nào. Vì ý định của anh là muốn đời sống “chăn gối” vợ chồng thoải mái thêm chút ít nữa, vì dù sao suốt mấy năm trời yêu nhau chỉ được nắm tay ôm hôn chứ có được “vượt rào” gì đâu. Nhưng khổ nỗi cả mẹ mình lẫn vợ đều nói muốn sinh con sớm cho vui cửa vui nhà thế là Hùng cũng đành nghe theo, thời gian đầu Hà mang bầu không nói làm gì nhưng đến khi bụng cô bắt đầu lộ ra thì Hùng chán ngán vô cùng.

Từ thân hình ba vòng chuẩn, giờ nhìn vợ không khác gì bao tải thịt khiến Hùng nhiều lúc chẳng muốn nằm cạnh ngủ chung. Nhiều lúc anh lắc đầu ngán ngẩm…

- Em làm sao cho người nó gọn bớt tý đi. Chứ nhìn thế này trông không khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ.

- Anh nói hay nhỉ, mang bầu thì phụ nữ nào chả giống nhau. Biết là ăn nhiều thì cơ thể béo ra, nhưng không ăn thì làm sao có sức cho con khỏe. Em cực khổ cũng chỉ vì muốn sinh cho anh đứa con thông minh kháu khỉnh mà thôi.

Dù nói lại như vậy nhưng trong lòng Hà vẫn cảm thấy tủi thân vô cùng, người ta mang bầu được chồng chăm nom này nọ. Còn cô thì hoàn toàn ngược lại, dù bầu bí nhưng mấy lần gọi chồng về đưa mình đi khám thai thì lần nào anh cũng từ chối với lý do:” Em bắt taxi mà đi, anh còn bận việc không thở nổi đây này”. Lần nào đi khám cũng đi một mình đến nỗi mấy người trong viện còn nghĩ cô là mẹ đơn thân, cô phải giải thích mãi rằng chồng mình bận việc nên họ mới tin.

Mà cái sự vô tâm của Hùng đâu chỉ có thế, như người ta đỡ đần cho vợ được từng nào thì tốt từng ấy. Còn Hùng đã không chăm vợ lại còn cuối tuần nào cũng lôi bạn bè về nhậu nhẹt, bày bừa mọi thứ xong lại đòi bỏ đi tăng hai thêm mấy hiệp nữa. Mấy anh bạn cứ cười nói.

- Vợ mày mang bầu, mày ở lại thu dọn giúp cho cô ấy đi chứ?.

- Vợ người ta mang bầu cũng làm đủ thứ việc có phải mình vợ tao có thai đâu chứ? Mày không cần phải bận tâm, việc dọn dẹp xưa nay là của đàn bà rồi, đàn ông chúng mình đụng tay vào chỉ có tiếng nhục mà thôi.

Nói rồi Hùng mặc kệ vợ, anh kéo bạn đi ra ngoài nhậu nhẹt tiếp. Nhìn chồng như vậy mà Hà đau lòng vô cùng, cô thầm nghĩ nếu ngày xưa biết chồng vô tâm thế này thà cô mang tiếng gái ế còn hơn. Còn với Hùng thì anh vẫn không hề cảm thấy mình làm gì quá đáng với vợ, như người ta nhìn thấy cô vợ xập xệ của mình thì có mà ly hôn rồi gái gú. Vậy nhưng mặc dù ra ngoài xã hội với địa vị cao trong xã hội, có khối cô xin tự nguyện làm tiểu tình nhân phục vụ anh nhưng Hùng vẫn quyết chung thủy với vợ. Thế nên khỏi phải nói Hùng hả hê và tự hào về bản thân mình đến như thế nào.

Phải đến tận khi mẹ chồng sang thăm vợ chồng con dâu thấy Hà khổ cực quá mà không nhận được sự chia sẻ của chồng nên bà tức vô cùng. Gọi điện bắt Hùng về nhà, cả buổi hôm đó bà giáo huấn một trận tử tế.

- Vợ mang bầu sao mày không quan tâm chăm sóc nó, mà cứ suốt ngày ra ngoài nhậu nhẹt thế hả?




- Thì con vẫn quan tâm đấy thôi, con cũng có công việc của mình. Người ta cũng mang bầu mà có kêu than gì đâu, mẹ cứ nghe vợ con rồi làm quá lên.

- Thế tại sao chồng người ta đi làm cũng chăm vợ con này nọ, có phải mình mày đi làm đâu. Vợ mang bầu sinh con cho mày thế mà mày cứ làm như đứa bé trong bụng là con riêng không bằng. Liệu mà quan tâm vợ cho tử tế vào, nó mang bầu tháng thứ 8 rồi mà lúc nào cũng phải tự đi khám thai một mình đấy.

Thấy mẹ nói như vậy đúng là sáng hôm sau Hùng quyết định đưa vợ đi khám, thấy chồng thay đổi như vậy mà Hà vui mừng vô cùng. Cả buổi hôm đó trong khi mình thì vội mà thấy vợ cứ lề mề, hết quên cái này đến cái khác khiến Hùng khó chịu vô cùng. Nhịn mãi không được nên Hùng quát gắt lên.

- Em làm gì mà cứ lề mề như thế hả? Anh bận trăm công ngàn việc chứ không phải rảnh hơi mà chờ em cả tiếng đồng hồ rồi đấy.

Nghe câu ấy của chồng mà Hà cũng bực, lâu nay cô nhịn nhưng đến bây giờ cô chán ngán lắm rồi.

- Anh bận thì cứ đi làm đi, lâu nay không có anh em vẫn tự đi khám được. Anh cứ bảo em lề mề, nhưng anh thử vác cái bụng bầu khệ nệ như em xem có đi nhanh nổi được không?

Vừa nghe vợ nói câu, vừa thấy vợ bước đi mệt nhọc. Phải đến tận lúc đó thì Hùng mới bừng tỉnh, chưa bao giờ anh chịu quan sát đến cô vợ của mình. Anh chợt nhận ra từ ngày vợ có bầu đến giờ lúc nào Hà ốm nghén, thèm món ăn anh cũng chẳng hề quan tâm. Hùng bật khóc như một đứa trẻ chạy lại dỗ dành vợ.

- Anh xin lỗi, thời gian qua là anh sai. Để anh đưa em đi khám thai, em muốn anh đợi bao lâu cũng được.

- Thế anh không bận đi làm nữa ạ.

- Hôm nay anh xin nghỉ cả ngày đưa em đi khám, Em thích ăn gì thì liệt kê ra đi rồi anh chạy đi mua cho.

Nói rồi Hùng ôm vợ vào lòng cứ xin lỗi mãi không thôi, Hà lâu nay mong mỏi có được sự quan tâm của chồng cuối cùng cũng thành hiện thực. Hai vợ chồng cô vui vẻ ngồi trên xe, Hà kể cho chồng về việc phát triển của đứa con trong bụng…giây phút đó Hùng hạnh phúc đến vỡ òa. Dù là ông chồng có vô tâm đến mấy nhưng nếu chịu biết nhìn nhận cái sai thì người vô luôn sẵn lòng tha thứ.