Thứ Năm, 23 tháng 3, 2017

Nụ hôn đầu đời cho e (P1)


“A lô!” “Simon à? Làm ơn nói với tôi là Leila có ở đó nhé!” Sau phút im lặng ngắn ngủi, giọng nói quen thuộc của Simon Hunt cất lên, “Dĩ nhiên tôi có thể nói thế với cô, Francine, nhưng chẳng hóa ra tôi nói dối à? Hiện em gái tôi không có nhà. Nó và chồng sắp cưới đã đi gặp mấy tay quản lý khách sạn tới lần thứ ba rồi. Nếu cô hỏi tôi, thì cái đám cưới này đang rối tung lên đây.” Frankie Paresky nhắm mắt lại và thầm nguyền rủa. “Simon này, tôi cần anh giúp.” Cô nói liến thoắng, không cho anh trai của người bạn thân có cơ hội xen vào một lời, nói gì đến chuyện từ chối. “Tôi đang ở sân bay. Một chuyến bay vừa hạ cánh và tôi đã bắt được một khách – nhưng hóa ra người này lại đến Sunrise Key để gặp tôi. Lúc tôi hỏi ông ta về đâu, ông ta liền cho ngay địa chỉ của tôi. Tôi muốn nhờ anh một việc vô cùng hệ trọng – phiền anh đến văn phòng của tôi và mở khóa cửa, anh hãy mời ông ta vào phòng chờ và giữ chân ông ta cho đến khi tôi tìm được cách vào nhà từ lối vườn sau và thay quần áo nhé!” 

Simon cười khùng khục, quỷ tha ma bắt anh ta, “Ý cô là cô không muốn khách hàng biết rằng nghề tay trái của cô là một tài xế taxi lẫy lừng của đảo chứ gì?” “Chẳng có gì sai trái khi tôi chạy taxi để kiếm thêm mấy đồng cả,” Frankie nói, “nhưng… tôi thực sự muốn người này coi trọng tôi.” “Và cô cho rằng ông ta sẽ coi trọng cô nếu cô nhanh chóng thay sang chiếc áo choàng và mũ phớt và coi như ông ta không biết cô chính là người đã chở ông ta từ sân bay về?”

“Anh ngưng cái trò đùa về áo choàng một lần thôi được không?” Frankie yêu cầu. “Tôi không có áo choàng, và anh cũng biết thế.” “Tôi tưởng cô được phát một cái khi tốt nghiệp trường thám tử tư?” “Cảm ơn anh vạn bội, Simon. Chẳng hiểu tại sao tôi lại đi nhờ anh…”

“Đừng nóng, Francine. Tôi sẽ giúp cô. Nhưng cô có chắc là không nên thành thật với người này và nói cho ông ta biết thực ra cô là ai không?” Qua sóng điện thoại rõ mồn một, giọng Simon vang lên thật trầm ấm và mượt mà, như thể anh đang đứng ngay sau cô, phả hơi thở ấm áp lên gáy cô. Tưởng như chỉ cần quay lại là cô có thể thấy anh, đôi mắt xanh rực sáng ánh lên vẻ thích thú, đôi môi thanh tú cong lên cười cợt, và mái tóc vàng rối tung trước làn gió biển vờn nhẹ. Frankie khẽ nhắm mắt, cố gạt hình ảnh phân tâm đó ra khỏi đầu. “Ông ta chưa nhìn kỹ mặt tôi,” cô nói. “Ông ta có vẻ mệt mỏi, chắc là chặng đường bay từ đất liền ra đảo đã làm ông ta bị say. Hơn nữa, sáng nay tôi đã đi tắm biển, tôi đang đội một chiếc mũ bóng chày và đeo kính râm. Tôi còn không chắc ông ta nhận ra tôi là phụ nữ nữa kìa.”

“Say máy bay đâu có làm người ta bị mù,” Simon chỉ ra. “Cô cao cùng lắm là một mét sáu mươi lăm chứ mấy, Paresky. Tôi cá toàn bộ khoản lợi nhuận tháng trước của tôi là ông ta biết cô là phụ nữ.” “Có thể tôi là một cậu bé mười sáu tuổi…” “Không,” Simon nói như đinh đóng cột, “không thể đâu.”

Từ dãy nhà tôn lắp ghép dùng làm phòng chờ sân bay, cửa phòng vệ sinh nam bật mở và vị khách của cô bước ra. “Tôi phải đi đây,” Frankie vội nói. “Anh giúp tôi thật chứ?” “Cô muốn tôi mở cửa và giữ chân ông khách chứ gì? Được rồi.”

“Làm ơn đừng phá hỏng cơ hội này của tôi.” “Cô phải nói ‘cám ơn anh’ mới đúng chứ.” “Cám ơn anh.”

“Cô nợ tôi đấy nhé, Francine.” Frankie gác máy rồi hối hả chạy ra ngoài. Cô ngồi vào sau vô lăng chiếc taxi trước khi người đàn ông – vị khách hàng đầu tiên bên ngoài hòn đảo của cô – đi ra khỏi dãy nhà tôn. Qua gương chiếu hậu, cô thấy ông ta nheo mắt và hơi lảo đảo trước ánh nắng chói chang của Florida. Vừa cẩn thận nhét khổ người to lớn của mình vào ghế sau taxi, ông ta vừa lấy ra một chiếc khăn tay trắng gấp gọn để lau mồ hôi trên trán. Ông ta ăn vận chẳng phù hợp chút nào với tiết trời oi bức của một vùng nhiệt đới như Sunrise Key. Frankie đoán ông ta đến từ Chicago, hoặc một thành phố nào đó thuộc vùng Trung Tây. Có lẽ là Cleverland. Cô thấy ti vi thông báo rằng đợt nắng nóng trái mùa vào tháng Tư này đang làm phần lớn vùng ven biển phía Đông ấm lên và biển Florida thành một cái bồn tắm hơi, nhưng sức ảnh hưởng của nó không lan đến tận Ohio. Ban nãy cô đã giúp ông khách xếp chiếc áo mưa nặng nề nhăn nhúm cùng với hành lý của ông ta vào băng ghế sau – nếu thời tiết chỗ ông ta không lạnh và ẩm ướt thì chắc ông ta chẳng mang theo áo mưa làm gì.

Dù ông ta là ai thì tên viết tắt của ông ta cũng là C.A.Q, và cái túi bằng da của ông ta trông cực kỳ sang trọng. Mọi thứ trên người ông ta, từ bộ complet cắt may tỉ mỉ đến những móng tay được chăm sóc cẩn thận, đều toát lên hai chữ ‘Có tiền’. Khi Frankie lái xe ra đường Airport, cô bỗng cảm thấy vô cùng háo hức, Frankie Paresky, thành viên của hiệp hội thám tử tư, chắc chắn đang có một khách hàng sộp từ đất liền ra. Cô liếc nhìn ông ta qua gương lần nữa khi ông ta tựa đầu vào ghế và nhắm mắt lại. Ông ta phải cao hơn mét chín, với khổ người đồ sộ của một cựu cầu thủ trường trung học hay đại học. Nhưng có lẽ nhiều năm rồi không còn thi đấu – ông ta cũng phải xấp xỉ bốn mươi rồi chứ ít gì – và dáng vóc một thời săn chắc đã hơi nhão ra. Tóc ông ta màu nâu và hơi mỏng trên đỉnh đầu. Gương mặt vẫn còn đẹp trai, với những nếp nhăn hằn sâu quanh mắt và khóe miệng khi cười.

Tại sao người này cần nhờ đến thám tử tư nhỉ? Và tại sao ông ta phải vội vã tới mức không tranh thủ ghé qua khách sạn để nghỉ ngơi cho lại sức sau một chuyến bay rõ ràng không thoải mái trước khi vào việc? Frankie rất muốn hỏi ông ta vài câu – bất cứ câu nào có thể cho cô manh mối về mục đích đến hòn đảo của ông ta, nhưng cô sợ nếu mình lên tiếng sẽ gây chú ý. Những câu hỏi ấy đành phải để sau vậy. Khi Frankie rẽ trái sang đại lộ Ocean, hướng đến cụm cửa hàng và văn phòng tạo thành khu buôn bán kinh doanh của Sunrise Key, cô cố nhớ xem trong tủ áo còn những bộ đồ nào sạch. Lúc làm việc cô thường mặc quần soóc jeans và áo phông. Nhưng cô có cảm giác rằng quần áo dân dã như vậy sẽ không gây ấn tượng với người đàn ông mang cà vạt hàng hiệu, khuy tay áo bằng vàng, và đi giày Italia bóng lộn này. Mặt khác, nếu cô thay sang một trong hai chiếc váy của mình – chắc chắn là chúng còn sạch bởi cô hiếm khi mặc đến – cô có thể sẽ trở nên quá nữ tính. Bất đắc dĩ lắm cô mới mặc quần dài trong thời tiết ba mươi lăm độ thế này, nhưng cô đành phải mặc quần kaki và áo sơ mi trắng vậy.

Frankie hy vọng Simon sẽ tinh ý chỉnh điều hòa ở mức lạnh nhất. Cô rẽ vào đường Harcourt và cho xe dừng lại trước mặt ngôi nhà bên bãi biển nơi cô vừa ở vừa dùng làm văn phòng. Vị khách tiềm năng của cô mở mắt và lục túi áo jacket tìm ví. “Hết bao nhiêu vậy?” Ông ta hỏi.

“Năm đô la một chuyến.” Frankie kéo sụp chiếc mũ bóng chày xuống mắt, cố nói với giọng trầm khàn. Chiếc xe jeep của Simon đang đỗ bên kia đường, Chúa phù hộ anh ta. Anh ta đã đến giúp cô. Cô nợ tôi đấy nhé, Francine. Giọng nói nhẹ nhàng gợi cảm của Simon vang lên trong đầu cô, khiến cô vắt óc nghĩ xem anh ta có thể đòi những gì. Rồi cô lập tức đảo tròn mắt ghê tởm khi thấy trước mắt mình hiện lên hình ảnh Simon Hunt đang nằm ườn ra trên chiếc giường cỡ lớn của cô, cơ thể săn chắc, nước da rám nắng, mái tóc vàng óng ả và nụ cười tươi rói khoe hàm răng trắng bóng. Làm như cô thèm quan tâm đến con người được coi là Don Juan của Sunrise Key này vậy. Simon thường hẹn hò với những phụ nữ đến đảo du lịch. Họ ở lại khoảng một tuần, và đến lúc từ biệt anh thì rưng rưng nước mắt. Đôi lúc có người nán lại lâu hơn – trước sự hốt hoảng của Simon. Sau hai tuần thì trong ánh mắt anh chỉ còn nỗi khiếp sợ, và cùng lắm là sau ba tuần, người phụ nữ ấy sẽ ngậm ngùi rời đảo, mang theo cõi lòng tan nát. Không, Frankie thừa thông minh để không điền tên mình vào danh sách những kẻ bị Simon chinh phục. Anh đúng là một trong những người đàn ông hấp dẫn nhất cô từng gặp, nhưng nhiều năm qua cô đã dập tắt thành công sức hút ấy. Cô biết tường tận về anh. Cô là bạn thân của em gái anh. Cô gần như đã lớn lên trong nhà anh. Bố mẹ anh cũng giống như bố mẹ cô vậy. Quả thực, Simon đã và vẫn sẽ là bạn của cô, và chỉ là bạn mà thôi.

Ông khách ngồi ở băng ghế sau đưa cho cô tờ mười đô la. “Cứ giữ lại tiền thừa,” ông ta bảo. Ngay khi ông ta vừa ra khỏi xe và đóng cửa lại, Frankie đã lập tức lùi ra khỏi cổng nhà và đánh xe ra đường. Cô rẽ trái sang đại lộ Ocean, rồi rẽ trái lần nữa vào con đường nhỏ chạy song song với đường Harcourt. Cô đỗ lại trước cửa một ngôi nhà có sân sau liền kề với sân sau nhà cô và nhảy ra ngoài. Một con chó chợt sủa vang làm cô giật bắn mình khi đang chạy dọc ngôi nhà. Cô cắm đầu chạy nhanh hơn. Những bụi cây rậm rạp ngăn vách hai khoảng sân khó vượt qua hơn Frankie tưởng. Vừa dùng tay gạt đám cành lá, cô vừa luồn lách trườn sấp bụng trên mặt đất mềm để về sân nhà mình. Sau đó cô lại đứng lên và chạy tiếp. Chỉ mất một giây cô đã băng qua mảnh sân nhỏ và trèo lên hiên, rồi đến lan can và mái bếp.

Lối duy nhất để lên tầng hai nhà cô là đi qua văn phòng dưới lầu một – hoặc leo qua cửa sổ tầng hai. Nhưng cô đã quên nhờ Simon mở chốt cửa sổ phòng ngủ. Làm ơn, cô âm thầm cầu nguyện, làm ơn để cửa mở nhé. Nó bị khóa. Chết tiệt.

Bỗng chiếc rèm được kéo vẹt sang một bên và khuôn mặt Simon hiện ra. Anh mở cửa sổ, giơ tay kéo Frankie vào. Cô loạng choạng suýt ngã, và anh dễ dàng đỡ lấy cô, đôi tay vòng qua người giữ cô thật chặt. “Whoa,” Simon lẩm bẩm, miệng anh kề sát bên tai cô. “Bình tĩnh nào Francine. Cô vừa chạy với tốc độ một dặm trên phút đấy à.”

Đúng thế. Tim cô đập thình thịch, và hình như cô không thể bình ổn nhịp thở. Với cơ thể cô bị ép chặt vào thân hình rắn chắc của Simon, mọi chuyện dường như càng tồi tệ hơn. Chúa ơi, xin hãy cứu rỗi linh hồn cô. Simon chẳng hề nhận ra anh có khả năng làm mạch Frankie đập loạn xạ, và dù chết cô cũng sẽ không để cho anh biết chuyện đó. Cô vùng ra khỏi vòng tay anh. “Lẽ ra anh phải ở dưới nhà để đánh lạc hướng ông ta chứ.” “Tôi đã đưa khách hàng của cô vào văn phòng rồi, và hiện ông ta đang ngồi nhấp trà ở dưới đó. Tôi đã nói với ông ta rằng cô đang nói chuyện điện thoại đường dài với một khách hàng khác, nên ít ra cô còn vài phút nữa để chuẩn bị. À, ông ta có đưa tôi cái này,” Simon chìa ra một tấm danh thiếp trang nhã.

Frankie cầm lấy nó từ tay anh. Clayton Alan Quinn, cô đọc, luật sư đến từ công ty Quinn, Conners, Alberts & Maine ở Grosse Pointe, Michigan. Quần soóc jeans và áo phông chắc chắn phải để nguyên trong tủ rồi. Frankie cởi chiếc áo phông lấm lem đất ra. Bộ đồ bơi màu xanh trắng cô mặc bên trong đã khô ráo. Nó khiến cô ngứa ngáy vì dính muối và cát, nhưng cô có thế chịu đựng được. “Si, lấy hộ tôi cái quần kaki và cái áo sơ mi trắng trong tủ được không?” Cô đi vào phòng tắm nhỏ xíu sát ngay sau đó và bắt đầu rửa sạch đất bẩn khỏi bàn tay và khủy tay. Liếc nhìn vào gương, cô thấy Simon đang mở cửa tủ áo. Thay vì tìm quần và áo sơ mi, anh lại lôi ra một chiếc váy in những bông hoa nhỏ màu lam.

“Francine.” Anh giơ cao nó lên để cô có thể nhìn thấy qua gương phòng tắm. “Hình như người ngoài hành tinh vừa xâm lăng nhà cô, và bỏ lại mấy thứ quần áo kì lạ chưa thấy có trong tủ của cô bao giờ thì phải.” “Nó là một chiếc váy thôi mà, Simon.” “Tôi biết nó là gì. Nhưng trừ lễ Halloween ra, tôi không nghĩ đã từng nhìn thấy cô mặc váy.” Anh thò tay vào tủ lấy ra chiếc váy màu xanh lục. “A, gì thế này? Một cái nữa à? Giờ thì tôi thực sự hoang mang đấy. Paresky, cô vẫn bí mật mặc đồ phụ nữ ư?”

Miệng ngậm bàn chải đánh răng, Frankie ló đầu ra khỏi phòng tắm, ra sức ném cho Simon một cái nhìn sắc như dao. Nhưng Simon đang ở tình trạng miễn nhiễm cao độ, nên cô phải bỏ bàn chải ra để giải thích. “Cái váy xanh lục tôi mua cách đây ba năm để dự đám tang Evan Water. Còn cái màu xanh lam là để mặc trong đám cưới của Kim và Noah Kavanaugh…” “Ôi trời, gì thế này?” Simon nhấc lên cái mắc áo bọc plastic treo món đồ suy đồi nhất trong tủ áo của Frankie – một chiếc váy mà bạn thân nhất của cô, em gái Leila của Simon, đã đặt mua cho cô từ catalogue của hãng Victoria’s Secret. Nó có màu đen, ngắn cũn cỡn và mặc dù Frankie đã thề sống thề chết là sẽ không bao giờ mặc nó nhưng Leila vẫn quyết mua cho bằng được. Frankie vội vội vàng vàng súc miệng, rửa bàn chải rồi chạy ào ra giật lấy cái váy từ Simon. “Đó là một trò đùa nhỏ của Leila.”

Cô treo nó lại vào tận trong cùng tủ áo, rồi hối hả tìm quần dài và áo sơ mi. “Frankie, cô có nhớ là cô vẫn muốn lên Sarasota để xem ballet không!” “Chẳng có ai chịu đi cùng tôi hết.” Frankie gỡ chiếc quần kaki ra khỏi móc và ném xuống giường. Cô liếc sang Simon, anh đang dựa vào tường nhìn cô, hai tay khoanh lại và hai chân bắt chéo. “Trừ Leila ra, mà từ giờ tới lúc cưới xong thì cô ấy chẳng có tí thời gian rỗi nào.”

“Tôi sẽ đưa cô đi xem ballet,” Simon nói, “với điều kiện cô mặc cái váy đen kia.” “Không đời nào!” Anh tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, “Tôi còn đưa cô đi ăn tối ở Chez Jean-Paul nữa. Nhà hàng năm sao nổi tiếng…?”

“Chỉ để đổi lấy một tiếng cười nhạo thì làm thế là quá phiền phức và tốn kém đấy.” “Ai nói về cười cợt đâu nào?” “Ồ vâng.” Frankie đã tìm thấy chiếc áo mình cần và mặc luôn ra ngoài bộ đồ tắm. Cô cởi quần soóc và xỏ chân vào chiếc quần sài, cài cúc áo và nhét vạt áo vào trong quần. Rồi cô vừa đi sandal vừa đóng cúc quần và bẻ thẳng cổ áo. Cào sơ qua mái tóc đen cắt ngắn và…

“Trông tôi thế nào?” Trên mặt Simon hiện lên một vẻ kỳ lạ, và trước câu hỏi của cô anh mới giật mình chú ý, rồi hơi nheo mắt. “Cô cần một chiếc thắt lưng.” “Không cần đâu.”

“Có đấy. Vì Clayton Alan Quinn đến từ Grosse Pointe, Michigan, nên cô nhất định phải mang thắt lưng.” “Vậy thì tốt nhất anh hãy cho tôi mượn thắt lưng của anh, bởi tôi không hy vọng tìm được thắt lưng của mình trong mấy phút đâu.” “Nó quấn được hai vòng quanh eo cô đấy,” Simon phản đối.

Frankie chìa tay ra. “Cứ đưa tôi đi.” Simon bắt đầu tháo chiếc thắt lưng da màu nâu của mình. “Nếu tôi cho cô mượn thắt lưng, cô phải hứa sẽ mặc chiếc váy đen đó trong một ngày gần đây đấy nhé.” “Vậy nếu anh cho tôi mượn thắt lưng và tôi hứa sẽ không giết anh thì thế nào?”

“Tôi thích điều kiền của mình hơn.” Simon đưa thắt lưng cho cô. Tuy không đến mức quấn đủ hai vòng quanh eo cô, nhưng cho dù đã cài chặt hết sức, nó vẫn thật lỏng lẻo. Nhưng nom còn đỡ hơn sơ vin mà không có thắt lưng. “Chỉ là tò mò thôi, Francine,” Simon nói, bước đến chặn đường ra khỏi phòng của cô. “Phải làm thế nào thì cô mới chịu mặc cái váy đó?”

Frankie ngẩng đầu nhìn vào mắt Simon. “Có lẽ không phải là làm thế nào. Mà là người nào.” “Là tôi không được ư?” Frankie khịt mũi và đẩy anh sang một bên. “Chắc chắn không phải anh.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét