“Mãi đến năm 1989, những số liệu về tiền thuê nhà mới được lưu vào máy tính,” Maia Fox nói với Frankie, lấy xuống những hộp hồ sơ bám đầy bụi bặm từ các kệ lưu trữ dưới tầng hầm của văn phòng nhà đất. Cô mang một hộp ra cái bàn lớn kê bên dưới dãy đèn huỳnh quang sáng trưng. Một máy phô-tô để sẵn bên cạnh.
“Người chủ trước đã tự tay ghi lại tất cả vào sổ sách. Hộp này đựng sổ sách từ năm 1971 đến 1975. Tôi không rõ chúng đầy đủ đến mức nào hay có những thông tin cô cần không. Nhưng nếu ngôi nhà được thuê thông qua văn phòng này, ắt sẽ có số liệu giao dịch thanh toán trong đây. Những cuốn từ năm 1976 đến 1980 và từ 1981 đến 1985 thì ở đằng kia.”
“Cảm ơn chị, Maia,” Frankie nói với người quản lí văn phòng nhà đất có gương mặt dễ mến.
“Nếu cô cần gì khác thì cứ cho tôi biết nhé,” Maia mỉm cười nói. Nụ cười của cô lập tức nhạt đi khi trông thấy Simon. Cô khẽ khịt mũi rồi leo lên những bật thang ọp ẹp của tầng hầm.
Frankie quay sang Simon, một bên lông mày nhướng lên.
Simon mở hộp hồ sơ ra và rút ra cuốn sổ kế toán đầu tiên, giả bộ chăm chú vào cái bìa giả da của nó.
“Anh có định nói cho tôi biết chuyện đó là thế nào không?” Frankie hỏi. “Hay tôi phải tự đoán mò?”
Simon biết không thể giả ngây được nữa. Anh cười thiểu não. “Cô ấy chưa tha thứ cho tôi.”
“Tôi hỏi lí do được không?”
“Vài năm trước chúng tôi từng có một mối quan hệ ngắn ngủi.”
“Ôi, Simon, không phải chứ?”
Simon trông thật dễ thương khi xấu hổ. “Cô ấy xuất hiện với món thịt hầm và sự an ủi sau đám tang của ba tôi. Tôi đã suy nghĩ không được sáng suốt cho lắm khi bỏ qua món thịt hầm và đón nhận sự an ủi. Tôi nên chọn thứ kia mới phải, bởi vì cô ấy đang tìm kiếm một điều gì đó mang tính lâu dài. Tôi có thể lấy cái cớ quẫn trí nhất thời do buồn đau để bao biện cho cảm giác tội lỗi, nhưng đó là sự thật, lẽ ra ngay từ đầu tôi phải nhận ra rằng Maia là một sai lầm.”
“Còn ai ở thị trấn này mà anh chưa ngủ cùng không?” Frankie hỏi. “Thôi… quên chuyện đó đi. Tôi thực không muốn biết đáp án đâu.”
Cô ngồi xuống và bắt đầu đọc lướt qua cuốn sổ thứ hai. Các trang được sắp xếp theo thứ tự từng tháng. Tên những ngôi nhà thuê nằm ở cột bên trái. Có bốn ngôi nhà trên đường Pelican được thuê đều đặn. Và – đây rồi – tên của những người thuê nhà, địa chỉ, và số điện thoại được viết bằng nét chữ thanh mảnh ở hàng cột bên phải.
“Chúng ta sẽ tiến hành như sau,” cô nói. “Ta sẽ photo lại các trang có ghi chép về bất kì ngôi nhà nào được thuê trên đường Pelican từ tháng Hai đến tháng Năm. Sau đó dùng bút vàng đánh dấu những dòng có tên đường Pelican trên bản photo và đảm bảo rằng thời gian thuê nhà phải rõ ràng trên trang giấy. Và nếu thấy có người thuê nhà nào tên John thì hãy đánh dấu đỏ.”
“Cô biết không, Francine, tôi không ngủ với hết thảy mọi người trong thị trấn.”
Frankie ngẩng lên. Simon vẫn đứng ở chỗ cũ, cầm cuốn sổ cái, gương mặt nghiêm túc và nhìn cô đăm đăm. Cô đứng dậy và đi tới máy photo, đặt trang giấy lên mặt kính, đóng nắp lại, rồi nhấn nút Start.
“Nếu có thì cũng không phải việc của tôi.”
“Tôi biết có vẻ như tôi lợi dụng phụ nữ…”
“Có vẻ như? Điều gì đó mách bảo tôi rằng Maia sẽ cười lớn nếu chị ấy nghe anh nói vậy.”
“Không,” Simon phản đối. “Ít nhất tôi cũng không có ý định đó. Tôi chưa bao giờ hứa hẹn với bất cứ người nào – và chắc chắn tôi không hứa hẹn gì với Maia cả. Lạy Chúa, không phải cô ấy không biết về tôi. Chẳng lẽ cô ấy thực sự nghĩ rằng một đêm với cô ấy sẽ làm cả cuộc đời tôi thay đổi ư?”
“Phải,” Frankie châm biếm. “Có thể chị ấy nghĩ thế thật. Và tôi ghét phải truyền đạt lại cho anh, nhưng có lẽ ngoài kia không chỉ có một người phụ nữ coi những hành động của anh là những hứa hẹn không lời đâu.”
“Những hứa hẹn không lời?” Simon cáu tiết bật ra một tiếng cười ngắn. “Ồ, đó là vấn đề của bọn họ.”
“Nó cũng là vấn đề của anh nữa.” Frankie lật cuốn sổ và tìm tháng Năm. “Maia nghĩ anh là loại đàn ông chuyên thất hứa. Tôi chắc chắn không phải mình chị ấy có suy nghĩ này đâu.”
Máy photo lại kêu vo vo.
Simon lắc đầu. “Nếu tôi hứa chung thủy, thì tôi sẽ làm thế. Nếu tôi cầu hôn một người phụ nữ, tôi sẽ giữ trọn những lời thề thiêng liêng đó.”
Đôi mắt xanh của anh rực lên mãnh liệt, và Frankie nhận ra cô đang tin anh. Tất nhiên là cô tin anh. Simon sẽ giữ những lời hứa. Song riêng lời hứa duy trì một mối quan hệ thì anh chưa bao giờ đưa ra, trong cả triệu năm nữa cũng không.
“Tôi chỉ chưa gặp được người phụ nữ nào khiến tôi muốn chung sống trọn đời,” anh nói tiếp. “Chưa có mối quan hệ nào khiến tôi cảm thấy… chà, biết nói thế nào nhỉ… mình không bị mắc bẫy.” Anh nhìn xuống cuốn sổ vẫn cầm trên tay và hắng giọng. Frankie nhận ra mình vẫn đang nín thở, chờ nghe điều anh buộc phải nói.
“Ai cũng nghĩ tôi chỉ thích vui vẻ chơi bời, nhưng cô biết không, tôi chẳng thấy vui thú chút nào cả. Tất cả bạn bè tôi đều lần lượt lập gia đình và sinh con đẻ cái, còn tôi vẫn đang hẹn hò với những cô em gái của họ. Với cái đà này, có khi chẳng mấy chốc tôi sẽ bắt đầu hẹn hò với con gái bọn họ. Tôi mệt mỏi rồi, Frankie ạ. Nhưng mỗi khi ở bên một người phụ nữ, tôi lại tự hỏi liệu cô ấy có phải người mình đang tìm kiếm không, rồi tôi nghĩ ra một danh sách dài cả mét liệt kê những lí do tôi nên quay đầu bỏ chạy. Thế là tôi chạy.”
Simon ngẩng lên nhìn cô, chờ một phản ứng nào đó, muốn nghe ý kiến và lời khuyên của cô. Kì lạ thay – Frankie biết Simon từ hồi gia đình anh chuyển tới đảo khi anh còn là một thiếu niên. Năm tháng trôi qua, cho dù cô là bạn của Leila em gái anh, nhưng họ có khá nhiều lần bộc bạch tâm tư với nhau như thế này, và Frankie chưa bao giờ hết ngạc nhiên trước sự chân thành và tin tưởng Simon đặt vào tình bạn với cô.
Cô biết chắc rằng những cuộc trò chuyện của anh với cô bạn gái mới đây, dù cô ta là ai chăng nữa, cũng không sâu sắc đến mức này. Tuy nhiên, mỗi khi Frankie nhìn thấy anh tán tỉnh cô bạn gái đi cùng trong một nhà hàng đông đúc, nâng tay cô ấy lên môi mình, hay khi anh đưa một cô gái trẻ đáng yêu nào đó trong điệu slow ở quán Rustle Hideout – cô lại nguyện đánh đổi những cuộc tâm tình để lấy một chút thân mật về thể xác như thế.
Nhưng từ giờ sẽ không như vậy nữa, Frankie nhắc nhở mình. Cô được thuê để tìm Jazz. Phải chăng là số mệnh run rủi? Cô sẽ được trả thù lao – một khoản thật hậu hĩnh – để tìm ra chàng trai năm xưa mà cô không cách nào quên được.
Nhưng nếu Jazz khó quên đến vậy, thì vì sao cô cứ bị hớp hồn bởi vẻ ngoài hoàn hảo của Simon, với gò má thanh tú và sống mũi thẳng, với đôi mắt xanh sáng ngời và đôi môi duyên, với mái tóc vàng dày dặn và thân hình đầy sức hấp dẫn kia…?
“Có lẽ anh phải ngừng cho rằng mình bị mắc bẫy đi.” Cô nói, dứt ánh mắt khỏi anh. “An toàn là một từ hay hơn nhiều đối với một mối quan hệ lâu dài. Và nếu anh trân trọng những gì anh có hơn là cái không thể có…”
“Nói thì bao giờ chẳng dễ hơn làm.”
“Anh biết không, tôi đoán anh sẽ gặp một người phụ nữ mà anh không thể sống thiếu được,” Frankie nói. “Chỉ cần nhìn cô ấy một lần thôi, anh sẽ nhận ra ngay rằng cô ấy chính là tri kỉ của anh, và anh sẽ hứa tặng cô ấy cả mặt trăng, mặt trời.”
“Tri kỉ ư? Cô lãng mạn hết thuốc chữa rồi đấy, Paresky ạ. Chà, ai lại đi nghĩ như thế?”
Frankie quay lại với máy photo, mở nắp và lật trang sổ. Cô nhấn nút Start và chiếc máy kêu lạch xạch. “Lãng mạn thì sao chứ?”
Simon nhảy tót lên bàn ngồi. Frankie đứng quay lưng lại với anh, cần mẫn photo hết trang này đến trang khác của cuốn sổ. “Kể tôi nghe về gã Jazz cô đang tìm kiếm đi. Tôi thực sự không hiểu cậu ta, nhưng tôi nhớ cô và cậu ta đã từng có một thời nồng nàn say đắm.”
Frankie quay lại nhìn anh, và như thường lệ, đôi mắt cô không đọc nổi. “Tôi chưa bao giờ đi chơi với những đứa trẻ cùng trang lứa tới đây vào các kì nghỉ,” cô nói.
“Trừ Jazz. Anh ấy khác hẳn bọn họ. Anh ấy là tuýp người đọc văn học cổ điển và xem những bộ phim có phụ đề. Anh ấy có thể ngâm thơ và chơi piano, và lần nào đi chơi với nhau, anh ấy cũng hái tặng tôi một bó hoa dại. Tôi chưa từng biết người nào như anh ấy.” Cô mỉm cười. “Anh ấy là lần đầu tiên của tôi.”
“Người tình đầu tiên?”
Nụ cười của cô chuyển thành cái cau mày hoài nghi. “Trời, không phải. Hồi đó tôi mới mười tám tuổi. Tôi chưa sẵn sàng cho chuyện đó. Anh ấy thì có, nhưng tôi thì không. Ý tôi là, anh ấy là nụ hôn đầu tiên của tôi.”
“Ở tuổi mười tám? Chà, cô thật trong sáng.”
Cô lại mỉm cười. “Ờ, có lẽ vậy.”
“Vậy cậu ta có phải tri kỉ của cô không?”
Frankie tựa lưng vào máy photo, một tia cảm xúc lóe lên trong mắt. “Tôi không biết nữa. Cũng có thể. Ý tôi là, chẳng phải kì lạ lắm sao khi sau bao nhiêu năm trời tôi lại được thuê để tìm anh ấy?”
“Như thể là định mệnh?”
“Đúng rồi.” Cô mang những bản photo ra bàn và lấy một cuốn sổ khác. “Nào, đừng ngồi ì ra đó. Anh đánh dấu chỗ này đi.”
“Có thể cậu ta đã lấy vợ.” Simon trượt khỏi bàn và ngồi vào ghế, mở nắp chiếc bút đánh dấu màu vàng.
“Có thể là chưa.”
“Có thể việc cô tìm cậu ta chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Chỉ vì cô tình cờ gặp lại cậu ta không có nghĩa cậu ta là định mệnh của đời cô. Nhìn cô và tôi xem – chúng ta lúc nào chẳng ở gần nhau. Thế nhưng chúng ta có trở thành một cặp đâu.”
Frankie khịt mũi. “Dĩ nhiên chuyện đó không thể xảy ra. Vì rõ ràng tôi chỉ đứng chót trong danh sách những người phụ nữ mà anh muốn chinh phục ở thị trấn này.”
“Cái gì?”
Cô mang một xấp bản photo nữa ra bàn. “Không có gì đâu, đừng bận tâm.”
Simon túm lấy cánh tay cô, ngả hẳn ra sau để nhìn vào mắt cô. “Ai bảo thế?” Cô vặn vẹo để thoát ra, nhưng anh không chịu buông tay. “Cô lấy đâu ra cái ý nghĩ vớ vẩn đó thế?” anh hỏi.
Frankie thở dài, đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Chỉ đến khi gần gũi thế này, anh mới thấy làn da cô thật mịn màng, gương mặt ửng hồng càng khiến cô thêm muôn phần ngọt ngào và quyến rũ. Đôi mắt cô cụp xuống khiến hàng mi nom như dài vô tận, đen dày và rợp bóng trên hai gò má. Cô đã đi tắm trong lúc anh đưa Clay Quinn tới khu resort, và lúc này thân thể cô đang tỏa ra một mùi thơm mời gọi. Tóc cô vẫn hơi ẩm ướt, thoang thoảng mùi dầu gội ngọt ngào. Tuy cô đã thay sang lối trang phục cố hữu – quần soóc thùng thình và áo phông cũ – nhưng Simon vẫn hình dung được từng đường nét gợi cảm, săn chắc và thon thả ẩn giấu dưới bộ đồ nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ này.
Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh, khiến Simon suýt ngã lộn ra sau ghế. Cảm giác như cô đã chạm vào anh và sức nóng của sự tiếp xúc đó lan tỏa xuống dưới làn da anh. Xuyên suốt cơ thể, khiến từng tấc da thịt nhói lên nhột nhạt.
Nhưng dường như Frankie không nhận thấy điều đó. Cô lại giãy giụa, cố giật cổ tay ra khỏi sự kìm kẹp của anh. “Tôi không biết tại sao tôi lại nói thế,” cô thú nhận. “Tôi định nói là, tôi mừng vì anh coi tôi như bạn bè, không phải như… ý tôi là, tôi không phải gu của anh, cho nên tất nhiên anh sẽ không…”
“Cô cho rằng tôi nghĩ cô không phải gu của tôi.”
“Đúng vậy.” Cuối cùng Frankie cũng vùng ra được.
“Nếu tôi nói rằng cô đã nhầm, và trung bình mỗi ngày tôi có bảy ý nghĩ phóng đãng về cô thì sao?”
Frankie cười, xoa xoa cổ tay. “Tôi sẽ cười vào mũi anh và gọi anh là kẻ nói dối.”
“Đó là sự thật đấy.”
Đôi mắt đen của cô ánh lên lấp lánh. “Tôi không tin đâu, Simon.”
“Đã bao giờ tôi nói dối cô chưa?”
Cô khẽ cười. “Có lẽ là rồi.”
Chao ôi, anh thực sự đang ngồi đó, tán tỉnh Frankie Paresty. Anh mỉm cười đáp lại cô, ngấm ngầm thách thức xem ai phải nhìn đi chỗ khác trước. “Ví dụ như lúc này đây, bảy ý nghĩ phóng đãng đang cùng lúc khuấy động tâm trí tôi.”
Cô đưa mắt đi chỗ khác, nhưng chỉ trong một giây. “Chỉ có bảy thôi sao?” cô nói, một bên chân mày hơi nhướng lên.
Chao ôi, cô thực sự đang tán tỉnh lại anh. Simon vẫn luôn nghĩ rằng anh không phải gu của cô. Anh thậm chí chưa bao giờ dám mời Frankie đi chơi, trừ một lần, gần mười hai năm trước. Ồ, anh cũng từng nửa đùa nửa thật mời cô đi chơi đấy chứ, như lúc anh tìm thấy chiếc váy đen đáng kinh ngạc ấy trong tủ áo của cô. Nhưng không ai trong hai người coi chuyện đó là nghiêm túc. Có lẽ anh nên…
Có lẽ bao lâu nay anh đã lầm. Có lẽ bao lâu nay Frankie đã che giấu sức hút của cô với anh giống như anh che đậy sức hút của mình với cô.
Ý nghĩ ấy làm đầu anh muốn nổ tung. Anh biết mình đang nhìn Frankie với ánh mắt chứa đầy sự khao khát thuần thúy. Nhưng anh không thể ngăn được mình.
“Nếu chúng ta không tiếp tục làm việc thì sẽ mất cả đêm đấy,” Frankie nói, cố gắng tỏ ra thực tế.
“Tôi có cả đêm mà.”
Câu nói của Simon chứa đầy ẩn ý, và Frankie buộc phải quay đi, sợ anh thấy được vẻ mặt mình.
Rốt cuộc Simon Hunt không lạnh nhạt với cô. Nhận thức này mang đến cho cô đủ loại cảm xúc. Thích thú. Phấn khích. Vui sướng. Hốt hoảng. Đặc biệt là hốt hoảng.
Cô bỗng có cảm giác kì quặc rằng mình vừa mới tạo ra một con quái vật đáng sợ, biết rằng nếu cô liếc nhìn lại thì sẽ bắt gặp anh vẫn đang nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng ấy. Trước đây cô đã thấy anh nhìn phụ nữ như vậy – dĩ nhiên là những người phụ nữ khác, chứ chưa bao giờ là cô. Cho đến lúc này.
Jazz. Chuyện gì đã xảy ra với niềm háo hức sắp được gặp lại Jazz của cô? Nó đã biến mất tiêu. Đã bị vùi chôn bởi ý nghĩ rằng chỉ cần một chút nỗ lực, anh chàng Simon Hunt thạo đời và cực kì gợi tình này có thể chui được vào gường cô trong một thời điểm rất gần.
Và ngày mai, khi thức giấc, Frankie sẽ thấy rằng tình bạn gần hai mươi năm giữa cô và người đàn ông này đã bị phá hủy. Cô sẽ gia nhập hàng ngũ những người phụ nữ mà Simon đã yêu rồi bỏ, như Maia Fox. Và cô chỉ dùng từ ‘yêu’ theo nghĩa thể xác thuần túy nhất.
Ít nhất cô sẽ không lầm tưởng mình có thể thay đổi Simon. Ít nhất cô sẽ không ngu ngốc đến độ hi vọng anh sẽ đối xử với cô khác hẳn với đám phụ nữ ngu ngốc trước đó.
Cô sẽ không làm thế - bởi vì cô sẽ không ngủ với Simon. Không phải đêm nay. Cũng không phải sau này. Miễn là anh đừng tóm được cô vào khoảnh khắc yếu đuối nhất. Miễn là cô không bị hút vào đôi mắt như dòng dung nham nóng chảy của anh.
“Tiếp tục làm việc thôi,” cô bảo anh, cẩn thận giữ ánh mắt không rời khỏi máy photo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét